Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
Phan_38

Chương 98: Xúc xắc linh lung an hồng đậu tận xương tương tư có biết không (25)

Chiêu Dương đã lâu không gặp.

Nhìn thấy nàng ở trong Thù Ly cung, thật sự là chuyện vô cùng lạ.

Thái tử rõ ràng nhăn mày: “Ngươi tới đây làm cái gì?” Chiêu Dương lướt mắt đảo qua Thượng Quan Mạn, dừng lại ở Hách Liên Du bên cạnh nàng, chợt chuyển trở lại, cười dài nói: “Tiểu thiếp Hách Liên Đại nhân mới nạp là biểu muội của ta, đây cũng là thân càng thêm thân, theo lễ ta cũng nên đến thăm thập nhị muội.”

Hẳn là thấy nàng không thoải mái, lại nhất định đâm một đao vào lòng nàng ở thời điểm này.

Thượng Quan Mạn cười nói: “Làm phiền tỷ tỷ phí tâm.” Ngón tay mảnh khảnh cũng hung hăng bấm lòng bàn tay của Hách Liên Du, ngẩng mặt cười ôn nhu: “Thiếp cũng có chút mệt mỏi, trở về phủ trước.” Chân mày Hách Liên Du hơi động, nhìn nàng, mặt cười hưởng thụ: “Cũng tốt.”

Sắc mặt thái tử xanh mét, nói: “Thập nhị muội, thân thể Chiêu Viện không khỏe, muội về sớm vậy, không ổn đâu.” Thượng Quan Mạn đã lôi kéo Hách Liên Du ra khỏi viện, mặt mày Hách Liên Du mang theo nụ cười mặc cho người lôi kéo.

Sắc mặt Chiêu Dương cũng không tốt, hai người nhìn chằm chằm một cái, tự mình rời đi.

Dây dưa, thở dốc, màn gấm đỏ thẫm chưa triệt hồi, tản ra rơi xuống, che kín mây mưa bên trong. Trong lòng nàng tức giận, móng tay hung hăng ngắt vào bắp thịt kiên cố của hắn. Vết sẹo ở phần lưng hắn phập phồng bất bình, đầu ngón tay sờ vào, cảm thấy thô ráp, trong lòng nàng mềm nhũn, các loại tâm tình chuyển trong tim, đè nén mở miệng: “Sao chàng không hỏi...” Hắn lại cúi đầu hôn xuống.

Không cần phải nói, cái gì cũng không cần nói.

Ngoài cửa sổ mặt trời vừa đúng, sáng loáng chiếu vào bên trong nhà. Nàng chân trần ngồi chải tóc, như gấm đen khoác lên đầu vai mảnh khảnh, tôn lên mặt mũi như sứ. Hai gò má nàng đỏ bừng, tươi cười trong mắt làm thế nào cũng không thể che hết. Mình trong kính nguyên là ngọt ngào như thể. Hắn chỉ mặc quần áo lúc ngủ, ở sau lưng nghiêng mặt sang bên hôn mặt của nàng, dầy đặc có chút nhột, không nhịn được tránh né cười, chỉ nghe hắn mơ hồ cười bên tai, làm như đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn “A” một tiếng, xoay người lại nói: “Người đâu.”

Hai nữ tử áo xanh không tiếng động đi vào, mắt sâu mũi cao, đôi tròng mắt màu rám nắng khảm trong da thịt trắng hơn người thường một chút, ôm quyền với Hách Liên Du: “Điện hạ.”

Hẳn là một đôi tỷ muội song sinh.

Hách Liên Du ẩn chưa nụ cười: “Tới bái kiến phu nhân đi.”

Chánh thê của hoàng tử Cổ Hạ quốc, quân xưng phu nhân, hắn bảo người làm xưng hô nàng như vậy, cũng là theo lễ Cổ Hạ. Nàng không phải là Đế Cơ kén rễ, lại quả nhiên là “Gả” rồi. Không nhịn được khẽ mỉm cười.

Hai người thi lễ với Thượng Quan Mạn: “Thiên Lưu (Thiên Du) bái kiến phu nhân”

Nàng khẽ gật đầu với hai người, Hách Liên Du thấp giọng nói: “Hai người này biết võ, có thể bảo vệ nàng chu toàn, gần đây tình hình không yên ổn, phải cẩn thận đề phòng.” Không chờ nàng trả lời, thuận thế nắm cằm nàng hôn, sắc mặt nàng chợt đỏ, trước mặt mọi người. Nhưng hắn lại có phần hưởng thụ bộ dạng nàng đỏ mặt luống cuống, cười nhỏ một tiếng.

Tỷ muội Thiên Lưu mặt không chút thay đổi hầu ở một bên.

Hai người dùng bữa xong, Hách Liên Du đến Hình bộ. Bởi trước đó hai nước chinh chiến, Hách Liên Du bị cấm túc ở trong phủ, nên tạm gác lại chuyện thích khách lúc trước. Từ khi hắn phục chức, tất cả khôi phục thái độ bình thường, lúc này tuy bắt được rất nhiều phản đảng, nghiêm hình tra khảo, thế nhưng đầu mối lấy được ít lại càng ít. Hách Liên Du suy đoán, đây không phải là làm phản ngăn cản, chỉ là một ít cựu thần thầm tổ chức âm mưu phục quốc. Nói đến cựu thần, Thượng Quan Mạn nhớ tới một người.

Đổi một bộ váy gấm tuyết ra cửa, tỷ muội Thiên Lưu theo sát sau lưng. Thù Nhi thấy Thượng Quan mạn ra ngoài cũng không mang theo nàng, không khỏi có chút địch ý với đôi tỷ muội này. Thượng Quan Mạn không có bày tỏ, Thù Nhi chỉ đành phải ngậm miệng.

Mới vừa xuống bậc thang liền thấy đối diện có một người tiến đến cùng đám nha hoàn. Bậc thềm ngọc bên cạnh sắc màu rực rỡ, hương thơm nhẹ lay động trong gió. Nàng kia mặc một bộ váy như ý thêu trăm bướm vây hoa cúc, thân hình nhu nhược như cúc ở trong gió, váy áo bay nhanh.

Nàng ngược lại thông minh, không học diễm lệ của Chiêu Dương, dùng tư thái thanh lệ như sen này hấp dẫn ánh mắt nam tử.

“Uyển Hi ra mắt Lâm Quan Điện hạ.”

Hà Uyển Hi hành lễ, nhu nhu nhược nhược quỳ xuống. Trâm của nàng là một đóa hoa ngọc lan vừa nở, run rẩy chiếu mặt mày khéo léo của nàng. Yếu đuối như vậy, nếu là nam tử, chỉ sợ sẽ không nhịn được tiến lên đỡ nàng.

Thượng Quan Mạn nhàn nhạt đáp một tiếng, coi như là đáp lại. Nàng vội vã xuất phủ, cũng không muốn chào hỏi nàng ta, liền dẫn hai tỷ muội đi qua.

Bị người không nhìn như vậy, thiếp thân nha hoàn bên cạnh Hà Uyển Hi tự nhiên giận dữ, không nhịn được nói thầm một tiếng. Hà Uyển Hi quét nàng, lại đuổi theo: “Điện hạ...”

Thanh âm nhu nhược khiến người thương vậy, mặc dù nữ tử nghe cũng không nhịn được động tâm.

Lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía hai người, chu sai rũ xuống sáng rực rỡ bốn phía mi tâm, mặt mày thanh lệ đẹp lạnh tỏa ra uy nghi: “Còn có chuyện gì?”

Thần sắc Hà Uyển Hi không khỏi trầm lại, dừng bước lại nói nhỏ: “Uyển Hi mới tới bên trong phủ, chung quanh đều là người xa lạ, trừ phu quân, chỉ có Điện hạ là thân. Uyển Hi cả gan, không biết có thể gọi Điện hạ một tiếng tỷ tỷ...”

“Càn rỡ!”

Thù Nhi đột nhiên lên tiếng quát chói tai: “Thân phận tiểu thư tôn quý hơn, cũng không kim chi ngọc diệp bằng Điện hạ, người có tư cách gì xưng tỷ muội với Điện hạ chúng ta.”

Hà Uyển Hi nghe vậy, mắt ửng đỏ, sắp chảy nước mắt, gấp sợ hãi mở miệng: “Là Uyển Hi quá phận, Uyển Hi cáo lui.” Cúi đầu bộ dáng kinh hoảng, làm như nai con bị kinh hãi, nha hoàn bên người không nhìn nổi, hung hăng trợn mắt nhìn Thù Nhi một cái.

Ngược lại có vẻ Thù Nhi cực kỳ giống người ác, Thù Nhi chỉ đanh mặt nhìn nàng.

Thượng Quan Mạn đột nhiên cười: “Nếu không để cho ngươi gọi, chỉ sợ người bên cạnh sẽ nói ta ỷ thế áp người.” Cũng không nhìn nàng: “Ngươi muốn gọi thì cứ gọi đi.”

Mặt Hà Uyển Hi lộ vẻ vui mừng: “Tạ tỷ tỷ.” Ngẩng mặt lần nữa, Thượng Quan Mạn đã đi qua cửa, hạch xám ngói đỏ trong mắt chỉ thấy một thân ảnh gấm tuyết lóe rồi mất.

“Chủ tử, Tiểu Ngũ thật là nhớ chủ tử.”

Mới vừa vào cửa phủ, một thân ảnh mềm nhũn nho nhỏ nhào tới, Tiểu Tam quy củ đứng ở sau lưng Tiểu Ngũ. Lâu không gặp, hai người đã vọt cao thêm nửa cái đầu. Nàng cười bóp khuôn mặt nhỏ nhắn như quả táo của Tiểu Ngũ. Chu bá cười nói: “Công... Không, tiểu thư cuối cùng cũng trở lại, bọn họ ngày ngày cứ lẩm bẩm nhắc tiểu thư.”

Tay trái nàng dắt Tiểu Tam tay phải dắt Tiểu Ngũ, hỏi: “Phản Ảnh đâu?.”

“Hồng tướng quân cũng tới, đang đàm luận gì đó với Phản Ảnh công tử...” Chu bá đang nói, Hồng Phi bước đi như bay ra. Lúc sắp đến gần, mãnh liệt dừng bước lại, thấp giọng kêu một tiếng: “Điện hạ.”

Áo gấm của Phản Ảnh uốn lượn chậm rãi theo ở phía sau, cầm quạt lông mỉm cười.

Thượng Quan Mạn cười nói: “Vào nhà nói chuyện.”

Hương trà tràn ngập, bên trong phòng khách tĩnh lặng, Chu bá bưng trà lên rồi chậm rãi đóng cửa lại.

Thượng Quan Mạn nhíu mày: “Phụ hoàng sắp xếp ngươi vào cấm quân?”

Hồng Phi nói: “Dạ, chiếu lệnh đã ban xuống, tam phẩm thống lĩnh cấm quân. Thuộc hạ nhất thời không biết xử như thế nào, đặc biệt đi thỉnh giáo Điện hạ.”

Hoàng đế biết rõ Hồng Phi là người của nàng, vẫn muốn sắp xếp hắn trong cung, như thế, không phải cho nàng thực quyền sao. Nàng không khỏi mỉm cười: “Đây là chuyện tốt, vừa đúng ta có việc giao phó ngươi.”

“Điện hạ cứ nói.”

“Thay ta tìm một người.” Thượng Quan Mạn trầm ngâm: “Một vị mỹ nhân danh vang thiên hạ, không thể nào dễ dàng mai danh ẩn tích như vậy, lại tìm không được nửa điểm dấu vết, trừ phi có người cố ý giấu giếm.”

Hồng Phi lấy làm lạ hỏi: “Người Điện hạ muốn thuộc hạ tìm là một cô gái sao?”

Nàng cúi đầu nhấp hớp trà, không chút để ý đáp một tiếng, trực giác của nàng cảm nhận được thân phận của nữ tử này vô cùng quan trọng. Nếu quan hệ của bà và Hoàng đế không giống tầm thường, sau khi Hoàng đế lên ngôi tự nhiên muốn phong bà làm hậu, nhưng trong cung lại không có nửa điểm tin đồn về bà, trong thời gian này, đã xảy ra chuyện gì?

“Tiểu thư.” Thanh âm của Chu bá vang lên bên ngoài.

“Chuyện gì?”

“Hàn công tử cầu kiến.”

Thượng Quan Mạn hơi kinh hãi, chợt nói: “Cho mời.” Phản Ảnh chống cằm cười nói: “Chúng ta lui xuống trước.” Đứng dậy từ từ đi ra ngoài, thấy Hồng Phi ngồi ở tại chỗ không nhúc nhích, liếc hắn: “Nếu ngươi ở chỗ này mà cảm thấy thoải mái, thì cứ ở cũng không sao.” Hồng Phi nghe vậy trừng mắt nhìn hắn, hầm hừ sải bước đi ra ngoài như gió. Ngoài cửa đụng phải Hàn gia mặc áo trắng, mặt Hồng Phi lạnh lùng lướt qua hắn. Phản Ảnh cười nói: “Tính tình tên này là vậy, Hàn gia xin đừng trách móc.”

Hàn gia cười nói: “Nào có.” Phản Ảnh liếc Thượng Quan Mạn bên trong phòng một cái, đóng cửa đi ra ngoài.

Thượng Quan Mạn đứng dậy, váy gấm tuyết, búi tóc như sương, tôn da thịt như tuyết.

Hàn gia ngơ ngẩn, khẽ cười khổ: “Cũng không biết nên xưng hô với người ta như thế nào rồi.” Hắn quét mắt nhìn búi tóc phụ nhân (phụ nữ có chồng) của nàng một vòng, khóe môi không tự chủ trầm trầm, trong mắt cũng không có vẻ vui mừng.

Thượng Quan Mạn cười nói: “Thiếp thân tuy là nữ nhân, cũng mong rằng Hàn gia có thể đối đãi ngang hàng, quá khứ từng lừa gạt cũng là có nỗi khổ tâm, Hàn gia không nên trách tội mới đúng.” Nàng giơ tay lên làm tư thế xin mời: “Hàn gia mời ngồi.”

Hàn gia nhạt nói: “Không cần, lần này đến đây, là ta tới tạm biệt.”

Động tác của nàng ngưng lại, chợt nhìn hắn: “Tạm biệt?”

Trong mắt nàng rõ ràng khiếp sợ, khiến cho đường cong trên mặt hắn mềm đi, ngồi trên ghế bên cạnh, nương đến trên ghế dựa quay đầu cười nói: “Ừ, tạm biệt.”

Nàng rũ mắt xuống: “Ngài muốn đi đâu?”

Nửa người hắn tựa tại trên ghế dựa nhìn nàng, con ngươi đen nhánh như có khí ám chuyển động: “Ta đi nơi nào Mạn đệ sẽ quan tâm sao?” Thượng Quan Mạn kinh ngạc cười: “Làm sao lại không quan tâm, chúng ta...”

“Chúng ta?” Hàn gia chặn lời nàng lại, trong con ngươi chợt sáng chợt tắt, như có đau đớn chợt lóe lên, nhìn thấy nàng không dám nhìn thẳng, thanh âm hắn đè nén: “Chúng ta là quan hệ thế nào?”

Nàng há mồm khó tả, chậm rãi cúi đầu.

Vì cái cúi đầu này, trong lòng Hàn gia có đủ ngũ vị (ngọt chua cay đắng mặn), quay đầu nhìn về phía nơi khác. Trong đóng cửa, vẫn có ánh sáng từ khe hở bằng hai ngón tay truyền tới, một luồng một luồng ánh sáng vượt qua chiếu trên đất, nhưng có thể nhìn rõ ánh sáng nho nhỏ. Hắn đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng. Ánh sáng ban đêm chập chờn chuyển mềm, bên trong phòng tĩnh lặng không tiếng động, nàng mặc một bộ áo trắng theo Lâm Bình đi vào, mi thanh mục tú, thật động lòng người.

Sau mới biết nàng là nữ tử.

Hàn gia đột nhiên cười lên: “Ta không phải là quân tử giúp người hoàn thành ước vọng, không thể nhìn người khác một mặt ép ta đến tuyệt cảnh, một mặt vẫn còn nói chuyện yêu đương với nữ nhân ta ái mộ.”

Thượng Quan Mạn nghe vậy không khỏi cau mày. Hàn gia không chờ nàng, lấy ra một ống trúc mảnh khảnh trong tay áo ném lên bàn: “Không biết nàng có nghe nói về người này chưa? Người này, nàng phải hiểu rõ.”

Nàng hồ nghi mở ra, rút ra cuộn lụa bên trong, không khỏi giật mình.

Phía trên là một nữ nhân, chính là vị có tranh treo trong mật đạo. Mặc dù có chút khác biệt, hình dáng vẫn nhìn ra được, tên đề Tô Lưu Cẩn. Nàng bỗng nhiên nhớ tới, người Hoàng đế xem trọng, lúc đó đột nhiên nặng nề cầm cổ tay nàng, sấm sét lăn qua trái tim, khàn khàn một tiếng: “Lưu Cẩn...”

Một lòng đột ngột nhảy loạn, cúi đầu nhìn xuống.

“Một nữ nhân nhà bình dân, tài dùng cơ quan bí thuật được thưởng thức, phong Cẩn Quận chúa, gả cho Tiêu vương gia. Vương Phủ suy tàn, tặng cho Cổ Hạ hòa thân.”

Vài dòng ngắn ngủi, nhưng là cuộc đời của một nữ nhân.

Trong lòng nàng không biết là tư vị gì, vẫn lẩm bẩm: “Bà lại gả cho người khác...”

Hàn gia nói: “Năm đó Tiêu vương gia tay cầm binh quyền.” Không cần hắn nói thêm gì nữa. Hoàng đế muốn kéo lại người này. Từ xưa mỹ nhân tặng anh hùng, huống chi là một vị mỹ nhân tài mạo song toàn, hoặc giả, là chính bà cam nguyện gả đi.

“Vậy, sao bà lại trằn trọc đi cổ Hạ quốc?”

“Cổ Hạ quốc vương không biết ở nơi nào thấy bà, nhất thời giật nảy mình, lúc đó Bát hoàng tử mới vừa lên ngôi, giang sơn không yên. Cổ Hạ dùng ba năm thanh bình đổi lấy Tô Lưu Cẩn. Hoàng đế đang lo không có cớ tháo bỏ quân quyền của Tiêu vương gia...”

“Nhưng bà rốt cuộc đã có chồng.”

“Cái này thì có là gì, Cổ Hạ quốc con có thể lấy vợ cha, huống chi một cô gái đã kết hôn, mà bọn họ lấy cướp đoạt thê tử người khác làm vẻ vang...”

Chợt quay đầu, nàng không muốn nghe nữa.

Hàn gia như có điều suy nghĩ nhìn nàng: “Nữ tử dù có mỹ lệ hơn một khi cuố́n vào nước xoáy quyền lợi, cuối cùng cũng sẽ trở thành vật hy sinh, Mạn đệ, nàng...”

Nàng cắt đứt lời nói: “Bà còn sống sao?”

Hàn gia cười khổ: “Ai biết được, Cổ Hạ quốc vương đa nghi thô bạo, hận trong lòng bà vẫn có người khác, nghe đồn tình cảnh thê thảm.”

Đột ngột liền một hồi yên lặng.

Chỉ nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười trẻ con thanh thúy của Tiểu Tam Tiểu Ngũ.

Hồi lâu Hàn gia mới đứng dậy cười nói: “Ta cáo từ trước.”

Thượng Quan Mạn mờ mịt hồi hồn, đi ở phía trước mở cửa cho hắn, ánh nắng đột nhiên rọi vào, đánh vào trên mặt, lại có chút chói mắt. Nàng đột nhiên xoay mắt: “Là ngài, hôm đó...”

Thân thể Hàn gia dừng lại, ánh nắng chiếu vào trên mặt tuấn lãng của hắn, bỏng mắt như mặt trời, hắn mỉm cười: “Cái gì?”

Nàng không muốn hỏi nữa, quay đầu trở lại nhạt nói: “Không có gì, đi đường cẩn thận.”

Hàn gia chẳng qua là cười nhìn nàng, nàng xoay người tránh ra, ánh nắng chiếu chói mắt trên người nàng, không thấy rõ vẻ mặt ra sao, nàng giống như là cười: “Hàn gia, mời.”

Trong con ngươi của nàng có vật gì đó dần dần ảm đạm, lãnh đạm nói: “Cáo từ.” Dừng một chút, hắn cuối cùng nói: “Hôm nay từ biệt, không biết lúc nào gặp lại, nhưng cam kết hôm đó vẫn hữu hiệu. Nếu nàng có chuyện cầu xin ta, cứ đến tiệm gạo Lục Hợp Hồ Đồng tìm Hồ chưởng quỹ.”

Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Hàn gia thở dài, cười ha ha: “Cáo từ.”

Đi được vài bước hắn cuối cùng không nhịn được quay đầu. Nàng vẫn đứng ở đó, búi tóc đen áo trắng, lẳng lặng nhìn hắn ở dưới mái hiên. Ánh nắng tà tà đánh vào trên mặt trắng nõn của nàng, lông mi dài như bươm bướm nâng cánh. Cảnh tượng giống như một bức họa, nháy mắt khắc dấu trong đầu, cả đời khó quên. Hắn nghĩ đên đôi tròng mắt của cô gái đêm đó, quật cường cao ngạo, nhìn hắn như trăng lạnh, bị một cước của Lâm Bình đá xuống, nàng run run rẩy rẩy đứng dậy, yếu đuối như một đóa cúc chập chờn trong gió. Nhưng ánh mắt của nàng, cố tình lại cao quý không thể xâm phạm. Mới đầu chỉ cảm thấy nữ nhân này thú vị, nhưng không biết từ lúc nào, nữ nhân này lặng yên không tiếng động... Chui vào trong lòng hắn?

Chương 99: Xúc xắc linh lung an hồng đậu tận xương tương tư có biết không (26)

Buổi trưa Hách Liên Du cố ý trở lại, Thượng Quan Mạn phân phó phòng bếp làm bánh xốp Mộc Lan. Nàng thích dùng bữa ở chỗ thông thoáng. Vì vậy gọi người hầu nam dùng gạch vuông xây ra một chỗ trống ở nhà chính chỗ hướng về ánh mặt trời. Trên giường lót ván, sửa chữa lan can cao thấp vừa vặn. Mùa thu đến, trong gió mang theo chút lạnh, nàng liền sai người tìm nệm lông cừu màu trắng trải ở phía trên, chân không rơi vào thảm, mềm mại không tiếng động.

Bánh xốp đặt ở trên bàn thấp bằng gỗ tử đàn, trang bị mấy món ăn, hương thơm tinh khiết xông vào mũi, thật đẹp mắt.

Hách Liên Du đi vào trong nhà, Thượng Quan Mạn dựa vào lan can xoay mắt mỉm cười với hắn: “Thấy thế nào?”

“Ô” hắn rất nghiêm túc nghiên cứu một phen, híp mắt nhìn quanh. Bên trong phủ mái cong góc cong, ngói đỏ che xanh, nhìn một cái không sót gì, cười nói: “Không tệ.”

Thượng Quan Mạn múc cho hắn chén súp, oán trách như tiểu nữ nhi: “Đáng tiếc không có mảnh trúc xanh.”

Hắn cong môi: “Trúc xanh không phải đã ở đây sao?”

Mọi người nói, quân tử như trúc, nàng tỉnh táo lại, kín đáo đưa chén canh đã múc xong cho hắn, cười nói: “Vương bà buôn dưa[1] , không biết thẹn thùng.” Suy nghĩ một chút không nhịn được lại cười. Con ngươi xanh thẳm của hắn đang nở nụ cười nhìn nàng, nàng mím môi quay đầu đi chỗ khác. Gió vung sợi tóc bên má lên, phất trên má nhàn nhạt đỏ.

Ngày thứ hai tỉnh lại, nàng trông thấy trúc Phượng Hoàng[2] liên miên không ngừng, lá màu xanh biếc tươi tốt phồn thịnh bá đạo chiếm tràn đầy, vào tầm mắt không nhịn được rơi lệ.

Hách Liên Du trở về trong phủ dùng cơm trưa đã thành thói quen. Mỗi lần thấy đỉnh kiệu quan trước cửa phủ kia, quản gia không nhịn được chậc chậc: “Có vợ có khác, trong phủ này càng ngày càng có mùi người hơn.”

Ăn trưa xong, khó được Hách Liên Du rảnh rỗi ở nhà, có chút hăng hái chém giết một bàn. Hai người không ai nhường ai, cương lên cả một buổi chiều. Gió phất qua trúc xanh biếc, tuôn rơi như sóng biển vọt tới, thỉnh thoảng nghe một tiếng cờ rơi vang lên. Hai người đều là áo trắng rộng rãi, gió thổi nâng vạt áo di động, xẹt qua dung nhan tuấn lãng xinh đẹp. Thỉnh thoảng đưa tình nhìn thẳng vào mắt, bèn nhìn nhau cười, trong mắt chỉ còn lại lẫn nhau, xa xa nhìn lại, là một đôi thần tiên quyến lữ chọc người hâm mộ. Thù Nhi xa xa nhìn, đột nhiên buồn bã thở dài.

Tiến một bước là bẫy rập, lùi một bước nguyên khí tổn thương nặng nề, thật khó có thể hạ cờ, nàng cau mày khổ nghĩ. Hách Liên Du buồn cười thúc giục nàng: “Ta định đi xem sách một lát.”

Nàng nghe vậy trừng hắn, nắm cờ trắng khẽ cắn môi, trên môi đỏ nhạt có vết răng mờ, nổi lên nụ hoa đỏ nhạt. Hắn không nhịn được nhìn sang, liền có chút thất thần.

“Tới lượt ngũ lang chàng.”

Nàng đưa mắt lên nhìn lộng lẫy cười một tiếng, nháy mắt như trăng hoa nở rộ, ánh khắp mọi nơi đều sáng. Hắn ngớ ngẩn, không chút để ý hỏi: “Nơi nào?”

Nàng đưa ra ngón tay mảnh khảnh trắng nõn: “Nơi này.”

Bàn cờ màu nâu đen ngang dọc rõ ràng, chiếu ngón tay trắng nõn của nàng, chỉ cảm thấy trong suốt sáng bóng, chạm vào mềm mại thấm hương, hắn không nhịn được dùng tay nắm vào trong lòng. Thượng Quan Mạn không ngờ hắn lại như thế, nóng mặt rút ra: “Chuyên tâm chút đi, tới phiên chàng.”

Hắn định định thần một con cờ rơi xuống, ván này bố cục tinh xảo, cũng tốn không ít dụng tâm bố trí của hắn, nàng tất nhiên không thể ứng đối dễ dàng, đôi lông mi dài rung động như cánh bướm, lại nhẹ cắn môi.

Chỉ cảm thấy răng kia như cắn lấy lòng hắn, nhột nhột ngứa ngứa, như có trăm móng gãi tâm. Hách Liên Du không nhịn được mở miệng: “Hay là uống ly trà rồi tiếp tục.”

Nàng nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái, nhìn quanh vạn phần phong tình: “Vậy sao, thiếp mạn phép muốn ra ngoài.” Vẫn lại nắm cờ trầm ngâm.

Hách Liên Du bất đắc dĩ cong môi, nhẹ nhàng kéo kéo cổ áo.

Lại nghe một tiếng mềm mại ngọt ngào của nữ tử theo gió loạn bay nhẹ truyền tới: “Tỷ tỷ có ở đây không?”

Thanh âm của Thù Nhi chần chừ: “Điện hạ nàng...”

Chủ nhân thanh âm kia đã bước nhanh đi vào, bàn tay trắng nõn xốc nhẹ màn giọng nói nhẹ nhàng: “Tỷ tỷ, Uyển Hi vẽ một bức tranh, nhưng màu sắc không được ưng ý, xin tỷ tỷ chỉ giáo.”

Lời nói chưa dứt, thanh âm đã ngưng, màn mỏng như cánh ve tôn lên mặt thanh lệ mềm mại của Hà Uyển Hi, càng nổi bật bên má. Nàng ngẩn ngơ, bị kinh hãi lùi thân thể về, như ẩn như hiện đứng ở màn, nhỏ giọng kêu: “Phu quân.” Gương ặt dần dần ửng đỏ thấm vào trong da thịt trắng nõn, thật khổ sở động lòng người.

Thượng Quan Mạn nắm con cờ không nói, nhàn nhạt xuyên qua màn, nhìn về phía Thù Nhi canh giữ ở phía ngoài. Bởi vì Thượng Quan Mạn không thích nhiều người, chỉ cho mình Thù Nhi theo hầu ở bên, xuất hiện chuyện như vậy, trách nhiệm tất nhiên ở nàng. Sắc mặt Thù Nhi trắng nhợt, vội vàng quỳ xuống.

Hà Uyển Hi vội nói: “Là Uyển Hi không tốt, Uyển Hi không biết phu quân ở chỗ này, xin tỷ tỷ đừng trách phạt Thù Nhi cô nương.”

Hách Liên Du vẫn không nói chợt duỗi ngón tay xuống bàn cờ, “Phanh” giòn vang, Hà Uyển Hi cả kinh thân thể khẽ run. Thanh âm hắn cười cười: “Nếu còn nghĩ không ra, ta thật muốn đi đọc sách rồi.”

Cuối cùng Thượng Quan Mạn lại nghĩ tới ván cờ, cũng không để ý tới nàng ta nữa, chỉ để ý nhìn chằm chằm bàn cờ khổ nghĩ.

Hà Uyển Hi đứng ở trong nhà, cách màn mơ hồ nhìn thấy hình mặt bên của Hách Liên Du. Thượng Quan Mạn nhẹ cau mày, hắn cứ nhìn nàng, vẻ mặt như vậy, sủng nịch ôn nhu. Hà Uyển Hi đứng ở nơi đó, xoắn một cái khăn ra nếp thật sâu. Hách Liên Du đột nhiên khẽ cau mày, trong thanh âm có vài tia không kiên nhẫn: “Còn không lui xuống?”

Nước mắt lăn loạn trong mắt Hà Uyển Hi, mặt đỏ lên thấp nói: “Uyển Hi cáo lui.”

Vừa tới cửa, lại bị người cản lại. Váy áo đỏ giống như lửa, áo khoác đỏ bằng lụa, váy thêu hoa xinh đẹp, xinh đẹp tựa như có thể chiếu sáng cả phòng. Hà Uyển Hi kinh ngạc nhỏ giọng kêu lên: “Chiêu Dương Điện hạ!”

Chiêu Dương liếc nàng một cái, cau mày lạnh khiển trách: “Vô dụng.” Sắc mặt Hà Uyển Hi càng đỏ, sau một khắc như muốn rơi lệ, người xem trong lòng mềm nhũn. Chiêu Dương phiền não nói: “Được rồi, chớ làm bộ ở trước mặt ta.” Tuy nói như vậy, giọng nói lại nhu hòa rất nhiều.

Thù Nhi đã sớm quỳ xuống đất thi lễ: “Nô tỳ bái kiến Chiêu Dương Điện hạ.” Thanh âm nàng trong trẻo, khắp mọi nơi nghe được rõ ràng. Thượng Quan Mạn đã cùng Hách Liên Du một trước một sau đi vào nhà chính.

Chiêu Dương mạnh mẽ đâm tới như vậy, làm Thượng Quan Mạn có phần không vui: “Tỷ tỷ thật hăng hái, trận gió thơm nào lại thổi tỷ tỷ tới nơi đây rồi.”

Chiêu Dương cười lạnh nói: “Ta tới xem muội muội mình.” Nàng nghiêng mắt nhìn Hách Liên Du: “Cùng là muội muội, Đại nhân tựa hồ nặng bên này nhẹ bên kia.” Đụng phải ánh mắt lạnh lùng của hắn, trong lòng hung hăng đau nhói, vội đảo mắt nói: “Thập nhị muội, biểu muội của ta ở nhà cũng là thiên kim tiểu thư, ủy khuất tới đây làm tiểu thiếp, ngươi cũng không thể ủy khuất nàng như vậy.”

Thượng Quan Mạn đảo qua Hà Uyển Hi, âm thanh tràn ra: “Thì ra là ta khiến cho ngươi ủy khuất.”

Hà Uyển Hi vội vàng nói: “Điện hạ đối với Uyển Hi rất tốt.”

Chiêu Dương liếc Thượng Quan Mạn một cái, ngước cằm nói: “Ngươi dù sao cũng là tỷ tỷ, có nhiều chỗ còn phải xin tha thứ nhiều hơn. Uyển Hi từ nhỏ thân cận với ta, ở nhà cũng là nuông chìu. Thôi thì, hôm nay ta đây làm tỷ tỷ liền làm chủ mời, nàng có chỗ nào lầm lỗi, ngươi cũng đừng so đo với nàng.”

Chiêu Dương từ trước đến giờ tự giữ cao ngạo, có thể để xuống tư thái mà nói một phen như vậy. Thượng Quan Mạn thầm nghĩ nàng bất quá muốn ồn ào một phen, nếu cãi lại, về sau chỉ sợ càng thêm khó dây dưa, quyết định theo nàng, nhạt nói: “Có thể để cho Bát tỷ làm chủ, thật sự là phúc khí của muội muội như ta, ta phân phó phòng bếp làm mấy món ăn ngon, chúng ta liền đến trong phòng khách đi.”

Nàng không biết ở đâu ra ý giận, quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Hách Liên Du một cái, quay đầu liền đi. Chiêu Dương lại liếc mắt cười nhìn hắn: “Đại nhân không đi sao.”

Sắc mặt Hà Uyển Hi bỗng chốc đỏ: “Chúng ta đều là nữ tử, phu quân đến sợ không ổn đâu.”

Một tiếng “Phu quân” đó đâm vào Chiêu Dương, Chiêu Dương hứng lời cười nói: “Muội muội sai lầm rồi, có để ngươi ủy khuất hay không, mấu chốt là ở Đại nhân.” Ánh mắt nàng khiêu khích: “Đại nhân, ngài đến không.”

Thượng Quan Mạn nhẹ nhàng nâng mắt nhìn hắn: “Chàng đi hay không?”

Hách Liên Du cười như không cười trả lời nàng: “Nghe có vẻ thú vị.” Thượng Quan Mạn nghiêng đầu, âm thanh nhàn nhạt phân phó: “Thù Nhi, phân phó phòng bếp làm mấy món ăn ngon.”

Chiêu Dương cố ý mang theo rượu ngon. Hà gia của cải phong phú, một vò tự không phải là việc khó. Rượu này uống ngọt say lòng người, tác dụng chậm khá lớn. Trong phòng khách có cửa sổ rỗng khắc hoa, vòng ngoài cửa sổ là hoa phù dung vừa nở, đè ở đầu cành, có gió thổi tới, xốc xếch như mưa bay cả phòng. Bên trong phòng mùi hoa thơm ngào ngạt, trộn lẫn mùi rượu nhàn nhạt, dễ dàng liền thấy say.

Hà Uyển Hi không thắng lực rượu, một ly xuống mặt đã ửng đỏ, hai tròng mắt xinh đẹp như nước mùa thu, thật xinh đẹp, lại lôi Thượng Quan Mạn đối ẩm cùng với nàng. Thượng Quan Mạn còn có thể uống một chút, gánh không được Hà Uyển Hi đeo bám dai dẳng, đợi hồi thần, đã có mấy phần say rượu. Chiêu Dương không ngừng rót rượu cho Hách Liên Du, hai mắt không hề chớp nhìn hắn, tựa như khóc tựa như kể.

Hà Uyển Hi nằm ở ngực Thượng Quan Mạn nhẹ nức nở, lẩm bẩm cũng không biết nói gì, quậy đến nàng có phần phiền não, nàng gọi Thù Nhi: “Đưa tiểu thư trở về.” Thù Nhi vội nói “Vâng” muốn tới nâng nàng. Hà Uyển Hi lại gắt gao nắm ống tay áo của nàng. Nàng như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Chiêu Dương, nói khẽ với Hách Liên Du: “Thiếp đưa nàng trở về.”

Hắn đã sớm không kiên nhẫn, gật đầu nói: “Cũng tốt.” Đẩy ly muốn đứng lên, Chiêu Dương nhất quyết không tha nắm tay áo của hắn: “Thập nhị muội muốn đi, chàng cũng muốn đi sao? Lòng chàng thật độc ác, bỏ lại một mình ta.”

Câu này u oán bực nào, Thượng Quan Mạn cười như không cười: “Bỏ lại Bát tỷ là chúng ta không đúng, chàng ở lại cùng Bát tỷ thôi.” Hách Liên Du nghiêm khắc nhìn nàng, con ngươi rơi vào trên mặt nàng, nóng bỏng tựa như có thể cháy lên. Mặt nàng đột nhiên đỏ, quay đầu đi đỡ Hà Uyển Hi đứng dậy. Khoảnh khắc bước ra ngưỡng cửa, lại thấy Chiêu Dương châm rượu, nàng cúi đầu, chỉ thấy trâm hoa vàng ròng dày đặc trông rất sống động giữa tóc run rẩy, che kín ngón tay mãnh khảnh điểm qua trong ly. Hách Liên Du mặt không chút thay đổi nhận lấy, uống một hơi cạn sạch... Thượng Quan Mạn hồ nghi cau mày. Hà Uyển Hi lại “Oa” một tiếng, như muốn ói ra. Nàng nơi nào gặp qua tình cảnh như thế, chỉ sợ nàng ói lên người, vội đẩy nàng ra cửa. Thù Nhi ở một bên nhanh chóng giậm chân: “Người này, bình thường lịch sự, uống rượu vào liền thành bộ dàng này, Điện hạ đừng nóng vội, nô tỳ đẩy nàng ra.”

Ba người lôi lôi kéo kéo ở hành lang còn ra thể thống gì, nếu bị người bên cạnh nhìn thấy uy nghiêm ở chỗ nào. Thượng Quan Mạn chỉ đành phải nói: “Thôi, ta đưa nàng trở về là được.”

Hành lang quanh co khúc chiết, đá lởm chởm hai bên, cành lá dày đặc đã có ý thu. Mấy lá vàng xen lẫn trong đó, liền sinh ra mấy phần xào xạc. Gió lùa gào thét mà qua, thổi trúng xiêm áo boong boong vang dội. Cả người nàng nóng rang, bị gió lạnh thổi, chỉ như có nước lạnh từ trên đầu rót xuống, mạnh mẽ đánh một cái giật mình.

Thù Nhi cũng không nhịn được nhún nhún vai, thấp giọng oán trách: “Gió này thật là lạnh.”

Cả thân thể Hà Uyển Hi cũng nghiêng ở trên vai nàng, nửa người nàng mơ hồ tê dại. Đột nhiên liền nhớ lại động tác kia của Chiêu Dương trước khi ra cửa, mở miệng nói: “Hôm nay Chiêu Dương có phải có chút lạ hay không.”

Thù Nhi không nhịn được nói: “Kể từ ngày nàng gả cho người ta, có lúc nào là bình thường đâu, nghe nói ngày ngày gây với Phạm Trạng nguyên, hết trở lại trong cung, rồi lại tự chạy về. Khi tiểu thư Hà gia gả vào đây, nàng lại đến chỗ này, đã gả cho người, lại không dè dặt như thế...” Đột nhiên hồi thần, gương mặt sợ hãi liếc: “Nô tỳ đáng chết.”

Nàng lại bỗng chốc dùng chân, nói nhỏ: “Không tốt.” Đẩy Hà Uyển Hi tới chỗ Thù Nhi liền kéo váy chạy về.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1] Vương bà buôn dưa: Vương bà thật ra là đàn ông, tên gọi Vương Pha, vì dẻo mồm dẻo miệng lại thích nhiều chuyện nên được đặt biệt danh là Vương bà. Vương bà sống ở thời Tống là một người chuyên bán dưa của người Hồ. Dưa của người Hồ tuy rất ngon nhưng vì xấu xí nên người Trung Nguyên không mua. Do đó, Vương bà không ngừng tự khen dưa của mình, xẻ cho mọi người ăn thử. Cuối cùng có một người ăn thử thấy rất ngon, từ đó danh tiếng dưa của Vương bà truyền xa. Đời sau dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tự khen mình theo một ý tốt, chứ không phải là khoe khoang khoác lác.

[2] Trúc Phượng Hoàng: tên Việt Namà tre hàng rào, tên tiếng Anh là Bambusa multiplex cv Fernleaf



Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .